[Tô Hồng: Có thể xác nhận hắn thích tôi một chút là đủ rồi, chậm rãi xâm lấn, không có nghĩa là sẽ không xảy ra đột phá gì.]
Nói xong câu đó Tô Hồng nở một nụ cười thâm thúy, gọn gàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, duỗi mắt liếc nhìn thoáng qua đầu giường còn có một ly sữa bò nóng, hắn là vừa đặt xuống không bao lâu.
"Ngu ngốc."
Hắn thấp giọng mắng một câu, khóe miệng không cưỡng lại được hơi chút giương lên.
Mở phòng ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh Tiểu Chu đứng ở ngoài cửa, mặt đầy tính phòng ngự tử thủ quay ra bên ngoài dò xét.
"Tiểu Chu tỷ?"
Tô Hồng một giây sau trưng ra vẻ mặt chú cún con, mắt to ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Chu, vẻ mặt tràn đầy bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu Chu thấy hắn tỉnh rồi, không nhịn được thở dài:
"Cậu rốt cục tỉnh rồi, nếu không tỉnh, tôi cũng phải vào gọi thôi."
Tô Hồng lúng túng nở nụ cười: "Tôi, tôi đã ngủ rất lâu sao?"