Thợ săn lẫm liệt trả lời: "Vậy thì thật không có, sáng sớm ta nhìn thấy trước của rải một ít tiền, tản theo một đoan đường, ta suy nghĩ chắc là có ai đó đi qua."
Tô Hồng trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gật đầu.
Tẫn Vô Song...
Thật sự, không cần hắn nữa rồi...
Ngay cả khi phải chịu đựng oan ức, hay đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm hơn, hắn cũng có thể ngụy trang dáng vẻ hững hờ.
Nhưng hắn chỉ vừa có cơ hội được tiếp cận Tẫn Vô Song, còn không thể quan sát sắc mặt của hắn, vốn dĩ cho rằng chỉ cần ở đây thêm vài ngày sẽ có thể khiến Tẫn Vô Song yêu thích thêm lần nữa….
Thế nhưng Tẫn Vô Song đã vứt bỏ hắn rồi.
[Hệ thống: Tâm tình ký chú đang dao động rất lớn, có thể….]
[Tô Hồng: Không sao đâu, tôi chỉ là đang….quá vui vẻ, tôi còn lo tôi sẽ ở đây trở thành một cái xác khô đây.]
Một lần nữa Tô Hồng nâng lên nụ cười, trong mắt một vùng tối tâm, hắn nghe được bản thân cao hứng nói: