Đáng chết...
Nếu cứ kéo dài như thế, nhiệt độ hạ thấp cùng tổn thương đau đớn này trước sau gì cũng sẽ giết chết hắn không sớm thì muộn.
Hắn phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng thuyết phục Tẫn Vô Song đưa mình ra khỏi cánh rừng này càng sớm càng tốt.
Lúc này đây hắn đột nhiên có chút ao ước dòng máu Tây Lương Lương của Tẫn Vô Song, như thế ít ra vết thương nhỏ này, Tẫn Vô Song căn bản cũng sẽ không coi là to tát.
Không biết thời gian qua bao lâu, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân, đôi mắt vốn dĩ rũ xuống của Tô Hồng lập tức mở ra.
Tuy hắn biết mở ra cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu như không thể mau chóng tìm tới đại phu, con mắt của hắn chỉ có thể càng kéo càng làm hỏng.
"Ngươi trở về..." Tô Hồng giẫy giụa đứng dậy, hắn muốn thừa dịp Tẫn Vô Song không giết hắn, liều mạng tăng độ yêu thích.
Nhưng hỏi xong, Tô Hồng miễn cưỡng nhất lên khóe môi cứng đờ.
Có mùi máu tanh.