Câu nói này so sánh với bất kỳ loại sỉ nhục hay kích tướng nào đều hết mực hữu hiệu, hầu như trong khoảnh khắc ấy Tẫn Vô Song liền buông bàn tay bóp lấy Tô Hồng ra.
Tô Hồng khó thở ngồi ở cạnh giường, trong lòng giống như nổi trống.
Vừa nãy, có lẽ chỉ trong một thời gian ngắn, những nỗ lực của hắn hầu như đều sắp uống phí….
May mắn thay, trong lòng Tẫn Vô Song vẫn còn có hận thù
Thật tốt...
Ha...
Cừu hận và áp bức bản thân rót vào hắn…Rốt cục hắn cũng trưởng thành rồi đây….
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp khó hiểu của Tô Hồng, Tẫn Vô Song mở to hai mắt.
Sắc mặt hắn căng thẳng, những đường gân xanh nổi lên gập ghềnh.
Lòng bàn tay của hắn, cái vừa mới bóp lấy cổ Tô Hồng kia, cảm giác như bị đám lửa bừng bừng đốt cháy.
Kỳ thực hắn vừa rồi cũng không nghĩ đến chuyện xuống tay hạ sát, bằng không To Hồng làm sai có cơ hội mở miệng.