Tô Tích Hòa là một hoàng đế nhân ái, đương nhiên, khi con trai của mình triển lộ phong mang, hắn cảm thấy đã tới thời điểm có thể cho mình hưởng hưởng thanh phúc.
Con trai lãnh khốc tàn bạo một chút thì đã sao, cuối cùng cũng sẽ có một hoàng hậu ôn nhu tới trị nó, Tô Tích Hòa tình chắc như vậy.
Mà Tô Hồng cũng chưa từng để Tô Tích Hòa thất vọng, dù cho Tô Hồng rất tùy hứng, nhưng đối mặt với đại sự, luôn hữu đảm hữu mưu...
"À... Tụ họp nhiều người như vậy để làm gì, tới thỉnh an phụ vương tôi sao, ông ta cũng không có phúc khi này nha..."
Một ngụm máu nghẹn trong cuống họng Tô Tích Hòa, gằn giọng nói: "Hồng nhi!"
Tô Hồng từ ngoài điện bước vào, chuông trên cổ chân kêu leng keng, không thèm để ý thiết vệ trong sảnh với Vân Hoài Nguyệt đang đứng ở một bên.
"Vương tử điện hạ nói không sai, lần thỉnh an này danh không chính ngôn không thuận, là Hoài Nguyệt đường đột rồi."