Tô Hồng ý vị thâm trường nhìn Từ Thanh Hoan: "Cậu có biết không, vào lúc ban đêm, ngoại trừ tôi và Kha Tu, bốn người các cậu đều ra khỏi cửa?"
Từ Thanh Hoan sắc mặt trắng nhợt, vô ý thức nhìn Kha Tu.
Tổn thương sau lưng Kha Tu, ngoại trừ mất máu quá nhiều, hắn đã đau đến chết lặng, nghe vậy suy yếu cười một tiếng.
"Cậu ta từ đầu đến cuối đều coi là, em gái của cậu ta là một người bị hại, vô tội."
Mà cậu ta... vì không muốn phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của mình, nên cũng không có ý định vạch trần sự thật.
Từ Thanh Hoan mờ mịt nhìn xem hai người này: "Có ý gì? Cái gì là tự cho là em gái tôi là người vô tội? Em gái tôi bị thằng cặn bã đó gặt chân, lại trượt chân té lầu, chẳng lẽ nó không vô tội không đáng thương sao! ?"
Tô Hồng liếc mắt nhìn Kha Tu, bưng kín miệng của hắn: "Câm miệng!"
Bàn tay lạnh buốt che miệng của Kha Tu, làm dịu cảm xúc bi thương cháy bỏng của hắn.
Gương mặt tuấn tú bình tĩnh, lông mi thon dài, ánh mắt sâu thẳm.