Hai người ăn cơm xong đã hơn mười một giờ, dù Tô Hồng không có say cũng không thể lái xe, quán bán hàng vẫn như cũ tiếng người huyên náo, cậu đỡ Kha Tu đã say bí tỉ lên, gọi taxi.
"Đưa cậu về nhà nha." Tô Hồng đưa tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi thon dài của Kha Tu, cậu đã muốn làm như vậy từ lâu.
Không ngờ Kha Tu vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm ngón tay của Tô Hồng.
Lập tức hắn nhướng mắt lên, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt Tô Hồng.
Khóe mắt Tô Hồng giật giật, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tô Hồng nhanh chóng di ngón tay, sờ sờ mũi Kha Tu: "Bị dính cánh hoa, tôi giúp cậu phủi xuống."
Nhưng mà bây giờ là giữa đêm mùa hạ, bên cạnh hàng quán làm gì có hoa?
Tô Hồng nói dối không nháy mắt, biểu thị cái này không quan trọng, quan trọng là Kha Tu nhìn mơ mơ màng màng, hẳn là phân biệt không được thật giả trong lời nói của anh Tô.
Hệ thống: Có thể, nhưng không cần thiết lừa gạt trẻ con.