Đỗ Lạp Lạp sớm biết Trình Ứng đã chết, thậm chí có vẻ hoảng loạn muốn nói lại thôi, không phải trong lòng có quỷ chính là thật sự có bệnh.
Tô Hồng thiên về cái trước.
Đỗ Lạp Lạp và cái chết của Trình Ứng tám phần mười tách không được.
"Anh Tô, em... em không nói dối, thật sự cái gì em cũng không biết... Em, em vô tội, em không muốn ở lại nơi này, cầu xin anh, cầu xin anh nói với bác sĩ thả em ra ngoài đi! Em không muốn ngồi tù chỗ này!"
Cô mới tầm hai mươi, cuộc đời của cô vừa mới bắt đầu, sao có thể bị nhốt ở đây với danh nghĩa một người điên mà chán nản sống qua ngày được!
Tô Hồng cúi đầu nhìn vạt áo bị lôi kéo đến biến hình, lãnh đạm rút tay Đỗ Lạp Lạp ra.
"Lạp Lạp, anh nói rồi, nói dối là sẽ không được cứu, anh muốn chân tướng."
Giọng Tô Hồng nho nhã thanh đạm nhưng lại lộ ra lạnh lùng khiến người khác đau lòng.