Kha Tu thản nhiên nhìn vào trong mắt Từ Thanh Hoan, không nói lời nào.
Từ Thanh Hoan giống như đang lẩm bẩm trong miệng, sau khi hỏi xong lại ôm lấy đầu lần nữa, cười khổ không ngớt.
Trong chốc lát, không khí trong phòng bệnh im lặng đến quỷ dị.
Gần năm phút sau, Tô Hồng đi theo một cặp vợ chồng bước vào phòng bệnh, đôi vợ chồng này khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, bộ dáng có vài phần giống với anh em nhà họ Từ, cho nên Tô Hồng mới tự nhiên cùng trở về với ho.
Đúng như dự đoán, người đàn bà nhìn giường bệnh được phủ một lớp vải trắng, trong nháy mắt khóc không thành tiếng.
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc của mẹ! Tại sao con... con lại bỏ mẹ mà đi như vậy!"
Người đàn ông tuy rằng không để lộ cảm xúc của mình như người đàn bà kia, nhưng cũng dễ dàng nhìn ra, làm một người ba vẫn cảm thấy vô cùng bi thương.
"Ba mẹ... hai người, hai người đừng đau lòng..."