Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Kha Tu, mỗi một món trên bàn Tô Hồng đều ăn một ít.
Không thể không nói, Kha Tu nấu ăn vô cùng tỉ mỉ, dù là những món đơn giản nhất cũng không có điều gì để cho nguyên chủ của thế giới này bắt bẻ một chữ nào.
Đợi đến khi Tô Hồng ăn xong, Kha Tu mới chậm rãi cầm lấy hộp đựng cơm ở trước mặt lên, bắt đầu ăn cơm.
Tô Hồng đúng lúc gọi trợ lý đến, bàn bạc với đối phương về công việc thực tập của Kha Tu, rồi cùng đi đến phòng hội nghị trao đổi một lúc.
"Ông chủ, không phải là tôi để ý cái chức vụ trợ lý này, nhưng mà... Ngài sắp xếp cho một thực tập sinh mới đến làm trợ lý, có phải không được ổn thỏa lắm hay không?"
Trợ lý đáng thương hề hề vì bị giành nguồn cơm bất đắc dĩ nói với Tô Hồng.