Một mình Tô Hồng trở về Lâm Xuyên.
"Tô lão đệ, lần này là tôi chiêu đãi không chu đáo, làm phiền cậu lâu như vậy, lần sau cậu đến, tôi nhất định phải mời cậu uống một chầu ra trò"
Cận Học Tùng đứng trước xe Tô Hồng, mặt đầy áy náy.
Đặc biệt là Tô Hồng vì Kha Tu mà bị thương, gần đây uống thuốc chứ vẫn chưa thể uống rượu.
Kha Tu đứng phía sau Cận Học Tùng, nhìn Tô Hồng ngồi vào trong xe, quai hàm siết chặt.
Tô Hồng cười cười, khách sáo vài câu, lịch sự mà không mất đi ôn nhu.
Nhưng tình cảnh này, trong mắt Kha Tu, hắn đáng chết như một công tử phóng đãng, vì là sắp rời đi mà ung dung sung sướng.
Tô Hồng trở lại Lâm Xuyên, nhất định sẽ tiếp tục hoà vào những nơi trai trai gái gái kia...
Hắn nắm chặt nắm đấm. Thái dương nổi gân xanh nhô.
Tô Hồng dường như nhận ra sự trầm mặc của Kha Tu, nhíu mày: "Kha Tu, nhớ nói dượng của cậu, nhớ đến văn phòng của tôi nhé!"
Kha Tu nghẹn họng, trong cổ họng bật ra một tiếng"Được" .