Bởi vì mưa to, sắc trời nhanh chóng chuyển tối, mặc dù mới năm giờ, nhưng mặt trời đã có dấu hiệu xuống núi.
Đường núi phía ngoài chắc chắn không dễ đi.
"Nếu không... đêm nay anh Tô ở lại đây đi."
Đỗ Lạp Lạp ánh mắt lấp lóe, nhẹ giọng hỏi.
Tô Hồng chuẩn bị buông tay nắm cửa, nghe được câu nói này một lần nữa nắm chặt, nhất định phải đi.
"Không có chuyện gì, tôi lái xe một giờ là về đến nội thành rồi."
"Nhưng là phải tốn nửa giờ đi đường núi, trời mưa rất nguy hiểm."
Đỗ Lạp Lạp trực tiếp đi tới, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, bao vây lấy thân thể phong thái yểu điệu tựa bên cạnh cửa.
Trình Doãn đang ôm Hứa Thanh Nhạc híp híp mắt.
Tô Hồng trực tiếp mở cửa phòng: "Không có việc gì, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt."
Nhưng cậu vừa mới đi ra ngoài, bên ngoài lại lóe lên ánh chớp.
Tô Hồng hít sâu một hơi, tóc rủ sau đầu bị gió thổi bay ra phía trước, lại bị nước mưa thấm ướt.
"Mưa có chút lớn."