Gió thu mang đến cảm giác thoải mái, đan quế phiêu hương, sự khác biệt đáng kể nhất chính là buổi tối đến càng nhanh, càng dài đằng đẵng.
Kim Đậu Đậu còn đang hoài nghi, ngày thường đều là Tiểu công gia tự mình rán dược cho lão gia, sao hôm nay còn chưa đưa dược đến?
Hắn vòng qua nhà bếp, đi đến đại sảnh, đều không tìm được Tô Hồng, suy nghĩ một chút, hắn đi tới ngoài viện Tô Hồng.
Cửa phòng Tô Hồng còn một khe hở, dường như là có người đi vào mà không đóng kỹ lại.
Kim Đậu Đậu đi tới ngoài cửa, vừa mới hô một tiếng: "Tiểu công..."
Lời còn chưa hô xong, thình lình nghe thấy trong phòng truyền ra thấp giọng nghẹn ngào.
Kim Đậu Đậu: "! ! !"
"Thử nói xem nào." Là giọng nói của Ngự Thanh Tiêu.
Mà Kim Đậu Đậu cũng không biết tiếp theo rốt cuộc là có nói được hay không, hoặc cũng có thể có nhưng âm thanh quá nhỏ, nên hắn không nghe thấy.
"Nói đi."