Bao tải trên người Tô Hồng bị kéo xuống, nhưng đầu cậu vẫn bị che lại.
Tay chân bị trói lại hệt như miếng thịt treo dưới một thân cây.
Lòng Tô Hồng lạnh lẽo.
Nghe động tĩnh xung quanh và tiếng đám người kia trói chặt chính mình, cậu không thể không hoài nghi cái cây này chính là sự kiện trong kịch bản, nơi nguyên chủ bị vứt xác còn đao chém.
Nhịp tim của cậu dần dần tăng nhanh.
"Cần thay quần áo không?"
Bên cạnh đột nhiên có người nhỏ giọng nói.
Tô Hồng ngẩn ra: Thay quần áo?
Thế nhưng rất nhanh cậu phát hiện người kia đang nói với một người khác.
"Đổi đi, không như thế thì làm sao để Chiến quốc công tự tay giết con trai của hắn đây..."
Tô Hồng trừng mắt!
Lập tức có vài bàn tay cùng lột quần áo Tô Hồng.
Tô Hồng giãy dụa, thì ra là như vậy, hóa ra là định làm như thế!?
Lẽ nào là Ngự Thanh Tiêu muốn tận mắt nhìn mình bị cha tiện nghi giết?
Không thể... Không nói được...