Ngay cả Thanh La đều có thể nhìn ra sự nguy hiểm từ Ngự Thanh Tiêu, một người đặc công xuất sắc như Tô Hồng làm sao có thể không nhìn ra?
Chẳng lẽ...chẳng lẽ Tô Hồng thật sự trong lúc theo đuổi Ngự Thanh Tiêu bị nàng hấp dẫn?
Không chờ hai thầy trò phản ứng, Tô Hồng khó khăn ngẩng đầu nhìn Ngự Thanh Tiêu.
"Qua nửa tháng nữa....có được không?"
Ngự Thanh Tiêu híp mắt, không hiểu.
Tô Hồng hít sâu một hơi, không muốn mất đi kiêu ngạo của một tiểu công gia được hoàng thượng khâm phong, của một thế tử phủ quốc công, rồi lại từng tí một lo lắng sợ làm Ngự Thanh Tiêu và Thanh La chán ghét.
" Ngày bảy tháng bảy....là sinh nhật của ta."
Tô Hồng thanh âm không thấp, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy, đủ thấy ngày thường y rất ít khi bỏ xuống mặt mũi kiếm cớ để giữ chân người khác.
Mà Ngự Thanh Tiêu lại híp mắt một cái.
Nếu như hắn nhớ không lầm....trận tai họa vào mười năm trước, tựa hồ cũng là ngày bảy tháng bảy.