Mặt Tô Hồng hiện vẻ mê man: "Sao lại không muốn ở lại, kinh thành có rất nhiều việc để chơi đấy!"
Y quay đầu nhìn Ngự Thanh Tiêu.
"Ngự thần y, các ngài sẽ không thật sự muốn rời khỏi kinh thành chứ?"
Ngự Thanh Tiêu yên lặng nhìn y, chẳng hiểu vì sao trong lòng có chút lạnh lẽo.
Tiểu ngu ngốc này chẳng lẽ không phải vì mình mà tới, mà là vì Thanh La?
Hắn lười biếng nhướn mày: "Chúng ta muốn rời khỏi kinh thành, tiểu công gia có việc gì sao?"
Thanh La nghe xong, có hi vọng? Không nhịn được tha thiết mong đợi.
Tô Hồng ủ rũ, tựa hồ không nghĩ tới việc này: "Cái này....ngài không phải đã đáp ứng luyện chế cho ta vài loại linh đan diệu dược sao....."
"Ta giúp tiểu công gia chế thuốc, cùng với việc rời khỏi kinh thành cũng không có gì xung đột với nhau, nếu dược luyện xong thì nhờ người đưa qua cũng không phải việc gì khó."