Tô Hồng không dám ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Ngự Thanh Tiêu, để tránh bị phát hiện, hắn chỉ nghe được giọng nói vững vàng như thường của Ngự Thanh Tiêu.
" Chuyện này thì có liên quan gì, có điều ta sai con nghiền nát vài phần dược thảo để điều chế thuốc, sao lại lôi đến thời loạn lạc năm đó rồi?"
Nghe những lời giải thích này, Tô Hồng không thấy căng thẳng gì cả, vì hắn hiểu rõ bệnh thần kinh cũng như tính cách của Ngự Thanh Tiêu, sợ rằng trong thời khắc này, biểu hiện của Ngự Thanh Tiêu không hề thân thiện.
Đúng như Tô Hồng đoán, Ngự Thanh Tiêu ngồi trên chiếc ghế nằm mà hắn đã từng nằm, cười như có như không nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Thanh La.
Thanh La đứng trước mắt Ngự Thanh Tiêu, hai tay giấu trong tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm.
" Sư phụ luôn như vậy ….. luôn nói mọi chuyện một cách ung dung như thế, dường như không để tất cả những chuyện kia ở trong lòng!"