Ngự Thanh Tiêu vò đầu xong mới mở mắt, nhìn thấy Tô Hồng đang nằm ngang bên ngoài giường của mình, hoảng hốt chớp mắt, hình như không biết đây là đang xảy ra chuyện gì.
Thanh La run rẩy chỉ vào Tô Hồng: "Không tìm được... Cậu ta..."
Ngự Thanh Tiêu trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: "Vậy bây giờ con tìm được rồi, có thể đi ra ngoài."
Thanh La vừa kinh vừa sợ, phẫn hận đóng cửa chạy.
Nếu như có thể nghe thấy được lời trong lòng, đại khái là một chuỗi "Ríu rít ríu rít ríu rít" kéo dài đi...
Tô Hồng cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía Ngự Thanh Tiêu, biểu lộ trên mặt khó mà diễn tả bằng lời được.
"Quả thật thuốc này không có cái gì tác dụng phụ, từ sắc mặt hồng hào của tiểu công gia sáng nay, có thể thấy được, có thể đem đi chào hàng cho các quý nhân trong cung."
Ngự Thanh Tiêu cười đến thành khẩn lại rõ ràng, giống như tối hôm qua người làm loại chuyện cầm thú kia không phải hắn.