Tô Hồng tuyệt vọng nhìn xem Ngự Thanh Tiêu nói dứt lời, đặt lưng xuống ngủ thiếp đi.
Để mình cậu ở nửa bên giường lớn, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Sớm biết liền không tới...
Tự mình động thủ cũng có thể cơm no áo ấm, không đến nỗi phải ngồi yên chỗ này cả đêm.
Tô Hồng tức khóc!
Nhưng mặc dù tức, mùi thơm của Ngự Thanh Tiêu bên cạnh, chậm rãi chui vào trong phế phủ của Tô Hồng, Tô Hồng cảm nhận được mùi vị kia rất dễ ngửi, tà hỏa trong lòng cũng dập tắt không ít.
Thật là sống gặp quỷ, mỹ nhân ở đó, thân trúng xuân dược, cậu lại còn có thể cảm thấy tâm bình khí hòa...
Nhưng sự thật xác thực như thế, Tô Hồng lại kêu hệ thống điều chỉnh độ mẫn cảm cho thân thể mình một chút, dưới mùi thơm của Ngự Thanh Tiêu, chìm sâu vào giấc ngủ.
Đương tiếng ngáy nho nhỏ dần dần xuất hiện, bên giường bên kia, Ngự Thanh Tiêu trở mình, một lần nữa ngồi dậy.