"Ây..."
Tô Hồng mặc dù chấn kinh, hóa ra Ngự Thanh Tiêu đã tỉnh, nhưng cậu căn bản không còn kịp suy tư vì cái gì người này tỉnh lại, lại không để ý tới mình...
Tô Hồng đầy mắt chỉ có nụ cười của Ngự Thanh Tiêu, như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi.
Một đợt pháo hoa nổ ầm trong đầu Tô Hồng, nổ tới đầu óc cậu trở nên trống rỗng, thậm chí ngay cả cánh tay căng cứng đều đang run rẩy vịn ở mép giường, muốn đụng chạm vào cái yêu tinh nam nữ khó phân trước mắt này...
Tiểu công gia ngày thường hoàn khố cũng không đến nỗi phong lưu thành tánh, kỳ thật cậu nhiều lắm chính là làm việc hoang đường không kiêng kị gì.
Nhưng hôm nay, cậu cảm thấy có chút không giống.
Đầu ngón tay của Tô Hồng lại bị một bàn tay lớn nắm lấy.
Người này tỉnh từ lúc nào! ! !
"Ngự thần y... !"
Tô Hồng bị kéo đến trên giường, thân thể đột nhiên cứng ngắc, đầu óc vốn bị thiêu đốt đến không tỉnh táo cũng dần dần rõ ràng.