Lại nghe Ngự Thanh Tiêu chậm rãi cười nói: "Rất tốt, rất tốt, tiểu công gia có trái tim như một đứa trẻ như vậy, cực kỳ hiếm có, thiên hạ này nhất định sẽ cảm tạ tiểu công gia."
Trong lòng Tô Hồng lườm một cái.
Người trong thiên hạ bị đầu độc chết sẽ cảm tạ Tô ca đã giúp họ thử thuốc độc trước, cho bọn họ cuộc sống hạnh phúc?
Không phải như vậy chứ?
Nhưng ngoài mặt Tô Hồng vẫn đắc ý: "Nói hay nói hay."
Tô Hồng xoay người nói với Kim Đậu Đậu đứng trợn mắt ngoác mồm nãy giờ: " Quay về chuyển tất cả quần áo, giường, còn có rương kho báu của ta đến đây, nếu ta đồng ý... Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiên sinh?"
Ngự Thanh Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không danh dự như thế, Ngự Thanh Tiêu."
Tô Hồng hít một hơi thật sâu.
Sắc mặt Ngự Thanh Tiêu hơi trầm xuống, hắn cho rằng Tô Hồng đã nghe qua danh hiệu của hắn, nhưng không ngờ Tô Hồng chậm rãi nhắm mắt lại ——