"Hắn muốn máu của anh và cái kia, lấy xong những thứ này, chờ tôi hoàn thành thí nghiệm kết quả làm được, sẽ thả anh ra."
Tô Hồng nói hết hứa hẹn của Khuê Lạp với mình cho Tắc Nhâm nghe, nhưng Tắc Nhâm lại cười châm chọc.
Trực giác của dã thú với sinh tử vẫn rất nhạy cảm, Khuê Lạp sẽ "buông tha" mình và Tô Hồng?
Tắc Nhâm không tin.
Nhưng con người đang giả vờ lãnh đạm này lại tin, lại còn khuyên mình. Trong lòng Tắc Nhâm vẫn phải là được động viên.
"Em sẽ đi cùng anh sao?" Tắc Nhâm nhướn lông mày, tựa hồ đang phân vân.
Lần này Tô Hồng không hề do dự gật đầu: "Sẽ cùng đi."
Khuê Lạp ác độc bao nhiêu trong lòng Tô Hồng rõ ràng.
Nguyên chủ đã chết trong lần đầu lạc biển vì thế đó e rằng vẫn còn không biết thầy của mình là loại mặt hàng gì.
Được Tô Hồng khẳng định, lúc này Tắc Nhâm mới nở nụ cười.
Đôi môi mỏng hơi cong lên, môi hắn rất nhạt, có một loại vẻ đẹp bệnh trạng.