Sau khi Tô Hồng đi vào buồng cách ly, xoay người khóa trái cửa lại, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, giơ tay ra hiệu OK với nhân viên công tác bên ngoài.
Rồi hắn lại quay đầu nhìn về phía Tắc Nhâm, thuốc an thần đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, ánh mắt của Tắc Nhâm so với vừa rồi dường như càng.
Tô Hồng rủ mắt, làm bộ như không hiểu.
[ hệ thống: Quả thật hắn rất muốn ăn cậu. ]
[ Tô Hồng: ... ]
Tô Hồng bước từng bước lên bậc thang đi đến vách ngăn thủy tinh, nhìn chằm chằm chỗ chưa được đóng kín ở phía trên của vách ngăn, mà Tắc Nhâm cũng vẩy vẩy đuôi từ phía dưới nổi lên trên mặt nước, lẳng lặng nhìn Tô Hồng.
Hình ảnh này làm cho Tô Hồng nhớ tới một số kí ức không mấy tốt đẹp, tỷ như lần cậu ở hang nham thạch, sau khi đánh xong máy bay ngẩng đầu lên thì vẫn cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm.
"Cậu, xấu hổ."