Tắc Nhâm cách Tô Hồng một tấm ngăn chân không dày nặng mà phong bế, Tô Hồng gần như có thể nhìn thấy lớp vảy sáng bạc trên da Tắc Nhâm.
Sắc mặt Tắc Nhâm trầm như một vũng nước sâu, bởi vì hắn nhìn thấy Khuê Lạp đẩy Tô Hồng lên pha lê còn nắm lấy cằm Tô Hồng.
Tô Hồng ngửa đầu nhìn sự biến hóa trong mắt Tắc Nhâm, thấy hắn nôn nóng như đang bị xâm phạm lãnh thổ.
Cuối cùng, Tô Hồng làm thỏa thuận với Khuê Lạp.
Khuê Lạp hào phóng đi khỏi, Tô Hồng cụp mắt xuống, tựa vào bể, khuôn mặt hiện lên ý cười âm u.
A! Giao Tắc Nhâm cho Tô ca xử lý?
Nghe ý thì cũng không muốn giết Tô ca?
Bố mày không tin, lão già lai tạp dơ này, khóe miệng Tô Hồng nguy hiểm nhếch nhếch.
Hiện tại ông đắc ý bao nhiêu thì kết cục của ông sẽ càng thảm bấy nhiêu.
Nhìn thân hình và phong độ bốn mươi tuổi của Khuê Lạp, Tô Hồng biết cái lão điên này đã cải tạo thân thể của chính mình cho nên mới có sức mạnh hơn hẳn người thường.