Vết thương trên eo Tô Hồng khiến cậu phải nghỉ đủ nửa tháng, như bác sĩ nói tuy rằng không có bị thương bộ phận quan trọng nào, nhưng dù sao cũng là bị thương, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Nhưng sau khi Tô Hồng có thể xuống giường, cậu lập tức chạy ra khỏi cửa.
Mạnh Nghi Niên đứng ngoài cửa ngăn cậu lại, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Bác sĩ Tô, tôi nghĩ cậu cần nghỉ nơi đấy."
Mặt Tô Hồng trắng bệch, đẩy Mạnh Nghi Niên ra: "Không cần đội trưởng Mạnh lo lắng."
Vẻ mặt Mạnh Nghi Niên trầm xuống: "Bác sĩ Tô, không phải cậu đang lo lắng cho con cá kia chứ?"
Biểu cảm Tô Hồng khẽ thay đổi nhưng lại bị cậu mạnh mẽ ép xuống, lạnh như băng trả lời:
"Tôi lo lắng cái gì, tương tự không cần đội trưởng Mạnh lo lắng, chỉ hy vọng đội trưởng Mạnh làm người cho tử tế chứ đừng có bắt chước mấy con chó giữ cửa."