"Tắc Nhâm."
Tô Hồng đọc tên mà mình đã đặt cho hắn.
Tắc Nhâm nhíu mày.
Hắn cuộc sống thể hiểu ý muốn giải thích của Tô Hồng, nhưng hắn không thể hiểu, tại sao Tô Hồng lại chỉ vào hắn và gọi Tắc Nhâm.
Hắn là nhân ngư. Hắn không phải Tắc Nhâm.
Tắc Nhâm là cái gì?
Hắn nắm chặt tay của Tô Hồng, ánh mắt lạnh buốt tràn ngập tính thăm dò, cố chấp liếm láp bàn tay của Tô Hồng.
Hắn muốn thông qua khứu giác và vị giác để cảm nhận tên nhân loại gọi là Tô Hồng có phải là có ý đồ gì khác hay không?
Nhưng không có gì ngoài lòng bàn tay ấm áp trơn mềm,không có gì khả nghi.
Lỗ tai Tô Hồng đỏ bừng nói: "Tôi không có muốn làm tổn thương anh! Tôi đang đặt tên cho anh!"
Nói xong, Tô Hồng dùng một tay còn lại chỉ vào mình nói: "Tô Hồng!"
Sau đó chỉ tay vào đối phương: "Tắc Nhâm!"
Điểm nộ khí đều sắp tích lũy đầy.
Mà Tắc Nhâm cũng ý thức được, nhân loại này đúng thật là đang đặt tên cho mình.