Tô Hồng bởi vì vừa mới va chạm kịch liệt, cảm thấy vết thương phía sau chân lại vỡ ra.
Cậu cắn răng lui ra phía sau nơi hẻo lánh của vách tường, xấu hổ che bộ vị tư mật của mình.
Nhưng mùi máu tươi lại hấp dẫn những nhân ngư từ bên ngoài bơi tới.
Nhưng nhân ngư kia đều có gương mặt rất đẹp, mặc dù ngây thơ hơn nhiều so với gương mặt của Tắc Nhâm, nhưng Tô Hồng cũng không dám buông lỏng.
Những ấu nhân ngư này trên người không có quần áo, lộ ra dã tính lực lượng.
Nhưng bây giờ Tô Hồng không có rãnh rỗi thưởng thức, bởi vì cậu biết, nếu không hành động, sẽ bị đám nhân ngư này chia nhau làm thịt.
Nhân ngư là động vật ăn thịt, điều này Tô Hồng đã sớm biết được trong lúc thí nghiệm.
Mắt thấy một con nhân ngư dùng bàn tay còn mang theo lớp màng tay trong suốt, sắp sờ đến chân Tô Hồng, Tô Hồng bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Lăn đi!"
Đây là cậu nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, phát ra tiếng rống vang nhất.