"Trong chuyện sinh con gái này anh cũng có công lao!" Mục Diệc Thần nhìn Lạc Thần Hi một cái, mở miệng nhấn mạnh.
"Đó cũng là em càng...A!"
Lạc Thần Hi nói được nửa câu bỗng nhiên có cảm giác bên hông bị siết chặt, cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị người đàn ông kia ôm ngang lên.
Cô nhanh chóng nắm chặt áo ngủ trước ngực Mục Diệc Thần nói: "Mục Diệc Thần, anh...anh muốn làm gì?"
"Bây giờ còn quá sớm, nhìn sắc mặt em không tốt, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nên nhanh chóng trở về phòng tiếp tục ngủ để hồi lại đi."
"Thế nhưng Thiến Thiến vẫn còn nằm trong bệnh viện, cả đêm không có tin tức gì..."
Hôm qua mặc dù Lạc Thần Hi bị Mục Diệc Thần thuyết phục trở về nghỉ ngơi nhưng cô vẫn không yên lòng. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô đã suy nghĩ ổn thoả rồi, hôm nay phải rời giường sớm một chút để đến bệnh viện thăm Phương Tử Thiến.
"Không có tin tức gì, điều đó cho thấy Thế Huân đều có thể lo được, không cần đến em!"