Nghe thấy cuộc đối thoại của Lạc Thần Hi, Mục Diệc Thần nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi bên cạnh cô không nói gì, không nhịn được nhíu mày.
Cô ngốc này!
Hắn thừa biết, Lạc Thần Hi là kiểu người bề ngoài thì cứng rắn, kỳ thực tâm địa lại phi thường lương thiện.
Chỉ cần là thật tâm đối với cô, người khác đối tốt với cô một phần, cô lại hận không thể trả lại gấp mười lần cho đối phương.
Cha con nhà Phó gia lần này thực sự thông minh, Lạc Thần Hi nhìn thấy bọn họ như vậy, quả nhiên sẽ mềm lòng...
Mục Diệc Thần cảm thấy, cha con Phó gia cứ ở lại như vậy, thực sự quá lời cho bọn họ rồi, nhưng Lạc Thần Hi đã mở miệng, lúc này mà hắn cùng vợ đối nghịch thì không tốt lắm.
Trong lúc hắn đang vắt hết óc để suy nghĩ, nghĩ làm sao để đuổi được hai người chướng mắt kỳ đà cản mũi kia ra khỏi cửa, Phó Lâm Sâm đứng trước hắn đã mở miệng.
"Thần Hi, cảm ơn ý tốt của em, có điều, anh và cha cũng không có biện pháp ở lại nghỉ ngơi."