"E hèm, chồng yêu, anh nói như vậy có khoa trương quá rồi không?"
Lạc Thần Hi nghe thấy hắn nói thế, cả mặt đều đỏ lên.
Việc duy nhất đáng mừng là hai vợ chồng bọn họ lặng lẽ ở trong phòng ngủ nói chuyện, sẽ không bị người khác nghe thấy.
Mục Diệc Thần một chút cũng không cảm thấy chuyện mình vừa nói có gì không đúng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Anh vốn dĩ không muốn em trở về Phó gia nhanh như thế, kể cả em trở lại là để nhận thân nhân đi nữa anh cũng sẽ ngăn cản. Đồ vật đến quá dễ dàng thì sẽ không được coi trọng. Vì địa vị của em ở Phó gia sau này, em tuyệt đối không thể gật đầu nhanh như thế, biết không?
"Ặc. Cái này...."
Lạc Thần Hi đổ mồ hôi một chút.
Không nghĩ đến, Mục Diệc Thần đã nghĩ tới vấn đề này!
Địa vị ở Phó gia, cô còn chưa kịp cân nhắc đây.