Nhớ lại lúc sáng sớm, tình cảnh Phó Lâm Sâm cùng với ngài tổng thống xuất hiện, Lạc Thần Hi vẫn thấy như đang nằm mơ vậy.
Mục Diệc Thần mượn ảnh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, nhìn khuôn mặt trắng nõn tràn đầy mơ hồ của Lạc Thần Hi, có chút đau lòng, ôm cánh tay cô chặt thêm một chút, khiến cho cô càng gần sát mình.
"Không có gì cần phải lo lắng. Mặc kệ em có đồng ý trở về Phó gia hay không, anh đều sẽ ủng hộ em, còn có Đường Đường, ba mẹ, Vi Vi, cả nhà đều sẽ đứng về phía em, ủng hộ tất cả các quyết định của em." Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên.
Lạc Thần Hi kề sát mặt vào ngực Mục Diệc Thần, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc từ người hắn, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Cô yên lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Mục Diệc Thần, anh thực sự sẽ ủng hộ lựa chọn của em sao? Kể cả khi em quyết định, ngay ngày mai đi nhận người....."
"Không được!"
Mục Diệc Thần theo bản năng mà thốt lên.