Bạch Thế Huân không biết rằng, thời điểm Phương Tử Thiến nghe được câu hỏi, trong lòng chấn động cỡ nào.
Không có ai có thể hiểu rõ Bạch Thế Huân hơn cô, rằng bề ngoài hắn phong lưu đa tình, kỳ thực sâu bên trong lại là một nam nhân bạc bẽo lạnh nhạt.
Mặc dù Bạch Thế Huân gần đây rất nhiều lần nói muốn cùng cô kết hôn, nhưng từ trước đến nay cô không cho đó là lời nói thật.
Mãi đến giờ...người đàn ông ấy cầm nhẫn kim cương quỳ gối trước mặt cô.
Không sai, từ xưa đến nay Bạch nhị thiếu mắt cao hơn đầu, giờ lại quỳ xuống cầu hôn rồi....
Vào giây phút này, thời điểm ý thức cô trở nên mơ hồ, lúc này trong cảm giác trong lòng lần thứ hai xuất hiện.
Có trời mới biết, cô muốn gật đầu đồng ý đến dường nào.
Chỉ tiếc rằng.....
May sao, hai người đã chia tay.
Nếu không Bạch Thế Huân biết được vợ chưa cưới của hắn ta chết ở chỗ này, sẽ thương tâm đến mức nào.....
Nghĩ tới đây, Phương Tử Thiến lại cảm thấy có chút vui mừng.