"Đương nhiên em chỉ có thể ở chỗ này chờ!" biểu cảm của Mục Diệc Thần nghiêm túc, giọng nói mang vẻ mạnh mẽ không cho từ chối.
"Em lo lắng Phương Tử Thiến, vậy em có nghĩ tới hay không, anh sẽ lo lắng cho em và bảo bảo? Nếu như bọn em xảy ra chuyện gì, để cho anh làm sao bây giờ? Nghe lời, em ngoan ngoãn trở về biệt thự cho anh, ở cùng Đường Đường, một mình con cũng sẽ sợ hãi."
"Thế nhưng mà, Tiểu Thiến Thiến..." Lạc Thần Hi vẫn là không yên lòng.
Mục Diệc Thần nắm chặt bả vai cô, đè cô lại ở trên ghế sô pha: "Em đừng lo lắng, có Thế Huân đó. Bình thường nhìn anh ta có chút lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không phải loại phế vật không bảo vệ được người phụ nữ của mình, Phương Tử Thiến sẽ không có việc gì."
…
Trên mặt biển, hạt mưa to như hạt đậu giáng xuống, gió lớn gào thét mà đến, nổi lên ngọn sóng này đến đầu đầu ngọn sóng khác.