Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần chỉ có thể cười lạnh.
"Ha ha, tốt nhất cậu nhớ kỹ lời mà bản thân đã nói hôm nay, đến lúc đó tự vả miệng, đừng trách là anh em nhìn trò cười của cậu."
"Ý của cậu, tôi sẽ còn đổi ý?!"
Trong lòng Bạch Thế Huân đã có chút chột dạ, nhưng mà, đường đường là Bạch nhị thiếu gia, cũng là nhân vật hào phú số một của nước Trung Quốc, mặt mũi không thể mất, cho nên, vẫn kiên trì khoe khoang khoác lác: "Cậu cho rằng tôi là cậu? Lần thứ nhất yêu đương đã bị phụ nữ tóm lấy? Nói cho cậu, đầu não của tôi thế nhưng là thanh tỉnh hơn nhiều so với cậu! Lúc đầu tôi cũng không muốn kết hôn, bản thân Phương Tử Thiến chủ động rời đi, lại bớt cho tôi phiền toái nói chia tay với cô ấy!"
Lần này, Mục Diệc Thần ngay cả cười lạnh cũng không, cười như không cười nhìn Bạch Thế Huân một chút, rời ánh mắt đi.