Mục Diệc Thần cảm thán là xuất phát từ nội tâm.
Nhưng mà, lời này nghe vào trong tai Bạch Thế Huân, lại không thể càng chói tai.
Anh ta thẹn quá thành giận vỗ bàn một cái: "Diệc Thần, cậu…cậu còn ngồi ở đây nói châm chọc, cậu không nghe thấy sao? Tôi bị Phương Tử Thiến đá, bị đá!!"
"Tôi nghe được, cậu có thể tiếp tục kêu lớn tiếng một chút."
Nghe nói như thế, Bạch Thế Huân giống như là bóng da xì hơi lập tức ngồi phịch ở trên chỗ ngồi.
Qua một hồi lâu, anh ta mới bất lực lên tiếng: "Diệc Thần, cậu nói một chút đi, đây rốt cuộc là vì sao?"
Mục Diệc Thần khẽ nhíu mày: "Đây là việc ở giữa cậu và Phương Tử Thiến, cậu hỏi tôi làm gì?"
Bạch Thế Huân nói: "Bởi vì cậu có kinh nghiệm đó? Không phải cậu cũng từng cầu hôn thất bại sao? Cũng bị Lạc Thần Hi bỏ rơi sao? Còn liên tục hai lần! Nhất định cậu hiểu rõ hơn tôi nhiều..."
Mục Diệc Thần còn chưa có nghe xong, mặt đã còn đen hơn đáy nồi.