Lạc Thần Hi rốt cục cũng thở phào một hơi.
"Tốt quá rồi, Đường Đường em không có chuyện gì là tốt rồi!" Cô lại ôm Bánh bao nhỏ, cúi đầu dùng sức hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Đường Đường, chị đã trở về, em có còn nhớ chị không?"
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm tiểu công chúa của mình, đáy lòng tràn đầy trông đợi chờ câu trả lời của bé.
Không ngờ cô đợi hồi lâu mà Bánh bao nhỏ lại chỉ mở to mắt chớp chớp, yên lặng nhìn cô, miệng nhỏ khẽ hé nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào
"Đường Đường?" Lạc Thần Hi thấy thế trong lòng có chút hồi hộp.
Phản ứng như thế này của Bánh bao nhỏ thực sự là quá kỳ quặc, so với dự tính ban đầu của cô hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng vừa rồi bé con còn cùng Bạc Thiếu Hiên có nói còn có. . .khóc, tại sao mà vừa nhìn thấy cô đã là cái bộ dáng ngốc nghếch như này?
Chẳng lẽ ngày đó ở trên du thuyền thực sự chịu kích thích quá lớn?
Nghĩ tới đây tâm tình Lạc Thần Hi càng thấp thỏm.