Đôi mắt to tròn trong suốt của Lạc Thần Hi chớp chớp, ánh mắt khẽ lướt qua đũng quần của Mục Diệc Thần, nhẹ nhàng nhếch môi.
"Chính là…chặt bỏ nơi đó!"
Mục Diệc Thần không khỏi sự run cả người "Chặt..chặt?!"
"Đúng vậy!" Mục Thần Hi liên tục gật đầu "Mẹ em nghĩ như thế cũng rất bình thường mà? Mẹ em luôn coi em như công chúa nhỏ mà yêu thương, nếu như không phải xảy ra chuyện này, em đã sớm tốt nghiệp danh giáo, tìm được công việc tốt ở nước ngoài. Tất nhiên, mẹ em cũng là một người bình thường, chắc chắn không thể nào nghĩ đến Mục đại thiếu gia thế nào, nhưng hiện tại không phải em đã có một người cha rồi sao? Nghe nói, bối cảnh của gia tộc Phils rất phức tạp, làm chút chuyện này, hẳn không khó khăn cho lắm.."
Những lời này của Lạc Thần Hi khiến cho Mục Diệc Thần càng lúc càng căng thẳng, mồ hôi lạnh trên trán cũng đều đã nhỏ xuống.
Hắn cho rằng mình đã xử lý xong chuyện của mẹ vợ, hoàn toàn không ngờ tới lại có phiền toái phía trước đang chờ hắn.