Lạc Thần Hi vất vả nghĩ đến một chủ đề "an toàn" khác.
"Lần này anh Phó thật sự cực khổ quá rồi, còn đặc biệt dẫn theo người của quân bộ đến cứu em, ân tình này quá lớn, em vẫn còn chưa nói một câu cảm ơn tận mặt với người ta nữa!"
Ngờ ngờ, Mục Diệc Thần vừa nghe đến tên Phó Lâm Sâm thì sắc mặt lại càng đen hơn so với trước đó.
"Vợ ngốc, em có ý gì? Lúc anh hôn em trong đầu em lại đi nghĩ đến người đàn ông khác sao?"
"Người...người đàn ông khác?" Lạc Thần Hi nghe nói thế, xém chút đã bị nước miếng của mình làm sặc chết.
"Khụ khụ khụ, Mục Diệc Thần, anh…anh nghĩ nhiều quá rồi! Ngay cả anh Phó mà anh cũng muốn ăn dấm à? Anh Phó không hề thích em chút nào có được không? Anh ta chỉ cảm thấy em giống như em gái anh ta mà thôi!"
Lạc Thần Hi tự nhận bản thân mình không hề ngu ngốc chút nào, người đàn ông có ý tứ kia với cô hay không, tất nhiên cô sẽ cảm giác được.