Lạc Thần Hi nao nao, "Tôi…tôi cái gì?"
Đôi mắt màu lam của Cyril sâu hơn, ngừng lại trên người Lạc Thần Hi, ánh mắt thâm trầm khiến người khác sợ hãi.
"Lạc Thần Hi, cô đối với tôi…."
Dường như Cyril phải đem khát vọng và bí ẩn lớn nhất sâu kín trong lòng anh nói ra.
Nhưng mà, lời vừa đến cửa miệng, lại thấy dáng vẻ sợ hãi đến trắng bệch của Lạc Thần Hi, hắn làm như thế nào cũng không thể nói ra được.
Cho tới bây giờ, hắn đã được định trước là kẻ thất bại.
Nói ra, cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi.
Cyril hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Tôi trong mắt cô là người như thế nào? Tôi bắt cóc cô tới đây, còn thiếu chút nữa là hại chết cô, cô…chẳng lẽ cô không trách tôi sao?"
Nghe được lời của Cyril, Lạc Thần Hi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, bầu không khí trong phòng quá mập mờ, trong chớp mắt, cô còn có ảo giác Cyril sẽ thổ lộ với cô vậy.
May mắn, cuối cùng Cyril không nói ra.