Trong nháy mắt Lạc Thần Hi cảm thấy bị áp bách.
Cô nhận ra bản thân đã nói sai, lập tức khóc không ra nước mắt.
Cô đã nói chồng mình là một người cực kỳ ngạo kiều và tàn ác!
Vì sao trước mặt Lục Văn Quân hắn có thể giả vờ tốt như thế nhưng khi ở trước mặt cô lại không thể giả vờ một chút đàn ông một chút?
Vẫn may kỹ thuật dỗ chồng của Lạc Thần Hi đã đạt đến mức thuần thục, cô thấy tình hình không ổn, nhanh chóng hôn lên mặt chồng một cái.
"Không có, không có! Không hung dữ, không hung dữ! Làm sao chồng lại hung dữ chứ? Nếu anh đối với em không tốt mẹ em cũng sẽ không thích anh như vậy, phải không? Trước kia lúc em còn đi học, trong trường có mấy bạn nam theo đuổi em, mẹ em đều coi thường, khi thấy anh lại khen, khoe khoang khiến em cũng ghen tỵ...Anh nhìn xem, vừa rồi mẹ luôn nói giúp anh suýt thì em cho rằng anh mới là con ruột của mẹ!"