Lạc Thần Tâm nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi, cô có thể gắng sức quay đầu, dùng một dáng vẻ vặn vẹo, hung hăng lườm Lạc Thần Hi.
Dáng vẻ cực kỳ giận dữ, dường như hận không thể nhào lên cắn đứt cổ họng Lạc Thần Hi.
Đáng tiếc, bên trong khoang thực sự quá mờ, Lạc Thần Hi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.
Bất quá, cô là đoán, cũng có thể đoán được tâm tình Lạc Thần Tâm.
Lạc Thần Hi căn bản không thèm để ý phản ứng của cô ta, lạnh nhạt nói: "Quá khen, thật sự quá khen. Tôi cũng không phải nhân vật lợi hại gì, cô là muốn bảo vệ tốt đứa con của mình mà thôi."
Chân cô dẫm lên phía sau lưng Lạc Thần Tâm tăng thêm một chút lực, nhấn mạnh: "Bớt nói nhảm, nhanh đem dự tính của cô cùng phương thức liên lạc chiếc du thuyền nói cho tôi, như vậy tôi còn có thể cân nhắc giữ lại cho cô một mạng. Nếu không...bây giờ tôi liền ném cô xuống thuyền!"
Thân thể Lạc Thần Tâm rõ ràng hơi run rẩy.