Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta một cái nói: "Phải không? Thế nhưng cho tới nay người luôn muốn giết tôi nhất không phải là cô sao? Nếu như có người khác muốn giết tôi, cô là người vui vẻ nhất, cô sẽ có lòng tốt cứu tôi ư?"
Đối với vấn đề này Lạc Thần Tâm đã sớm có chuẩn bị, lập tức mở miệng nói ra: "Lạc Thần Hi, cô đừng nói như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em. Trước kia không phải là tôi muốn giết cô mà chỉ là xung đột giữa lợi ích của chúng ta mà thôi..."
Nghe vậy, Lạc Thần Hi nhìn cô ta bằng ánh mắt cười mà như không cười: "Lạc Thần Tâm, nếu cô lại muốn nói những lời nhảm nhí này, tôi sẽ đuổi cô đi!"
Bị cô nhìn, Lạc Thần Tâm có chút nổi da gà, chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống những chuyện ma quỷ mà mình không tin.
"Khụ khụ cô...cô đừng như vậy...Được rồi, tôi sẽ nói thật, lần này sẽ thật sự cứu cô nhưng cái không chỉ là vì cô mà cũng là vì bản thân tôi! Hiện tại mạng của chúng ta đã buộc chung một chỗ rồi!"