Mục Diệc Thần nói xong, thì quay người đi ra ngoài cửa.
Phó Lâm Sâm còn không hiểu ra sao: "Diệc Thần, anh biết cái gì? Xảy ra chuyện gì?"
Nhưng mà, lòng Mục Diệc Thần nóng như lửa đốt, căn bản không để ý tới trả lời cậu ta, người đã vội vàng đi khỏi Văn phòng tổng thống.
Phó Lâm Sâm khẽ nhíu mày, nhấc bước muốn đuổi kịp.
Nhưng vào lúc này, Phó Cánh Hiên tiến lên một bước, ngăn cản anh ta: "Chờ đã, Lâm Sâm, việc này...rốt cuộc đây là thế nào?"
Bước chân Phó Lâm Sâm dừng lại, trên mặt khó nén được vẻ lo lắng: "Cha, trước tiên cha đừng hỏi nữa, con cũng không biết rõ đâu! Chỉ là, Diệc Thần nói đương nhiên cậu ấy có đầu mối, nên có thể tin, bây giờ con chạy theo cậu ấy tới nước I."
"Cha đi cùng với các con ..." Phó Cánh Hiên vô ý thức mở miệng.