Nhưng mà, coi như Phó Lâm Sâm không nhắc đến, thì việc này cũng không phải là bí mật với Phó Cánh Hiên.
Năm đó khi điều tra vụ án bắt cóc, Chung gia làm ra tất cả, ông ấy đều biết rõ ràng.
Nghe được Phó Lâm Sâm miêu tả một lượt, thêm một lần nữa hồi tưởng lại, lại lý giải toàn bộ sự việc đều rõ như ban ngày.
Trong lòng của ông ấy lập tức có một trận đau đớn tràn lên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững, thân thể lung lay nghiêng về phía sau: "Chỉ Ninh, Chỉ Ninh của tôi…đều tại tôi không bảo vệ cho bà thật tốt… Còn có, con gái của chúng ta..."
Phó Lâm Sâm nhanh chóng đưa tay ra giữ ông ấy lại một lần: "Cha, cha đừng như thế này… Nếu như mà mẹ ở dưới suối vàng biết, cũng không hy vọng cha khó chịu như vậy, hơn nữa, bây giờ quan trọng là Điềm Điềm…"
Phó Cánh Hiên nghe được anh ta nhắc đến hai chữ "Điềm Điềm", lập tức tỉnh táo lại từ trong bi thương, ánh mắt u ám sáng lên một chút.