Nữ hầu lúc này lộ ra thần sắc khó xử: "Lạc tiểu thư, đại thiếu gia chúng tôi rất bận, hôm qua sau khi đưa cô về, cậu ấy đã bị lão gia gọi đi…"
"Có thật không?" Lạc Thần Hi bật cười một tiếng, hiển nhiên cũng không tin nữ hầu: "Nói như vậy, Cyril là có tật giật mình, không dám xuất hiện ở trước mặt tôi?"
"Làm sao lại vậy? Đại thiếu gia thật sự có việc…" Nữ hầu gượng cười giải thích.
Lạc Thần Hi nhàn nhạt nói: "Tất nhiên chuyện này, tôi hiểu."
Nữ hầu còn cho là mình đã thành công thuyết phục Lạc Thần Hi, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, liền thấy cổ tay Lạc Thần Hi khẽ đảo, thừa dịp cô ta không chú ý lập tức cầm dao gọt trái cây trên bàn, trực tiếp đặt lên cổ tay mình.
Nữ hầu sợ hãi: "Lạc tiểu thư, cô…cô muốn làm gì?!"
Lạc Thần Hi lạnh lùng mở miệng: "Để cho Cyril tới tôi! Bằng không, tôi nghĩ, hắn ta thiên tân vạn khổ đem tôi từ Mục gia bắt đến hòn đảo nhỏ này, cũng không muốn cuối cùng nhận được một cỗ thi thể chứ?"