"Con… tên tiểu tử này! Con nghĩ xem con đang nói gì!"
Phó Cánh Hiên tức giận đến mức một tay che ngực, một tay chỉ Phó Lâm Sâm, thiếu chút nữa mắng hắn là đứa con bất hiếu.
"Chẳng lẽ con muốn để trơ mắt ra nhìn Đường Đường chết? Uổng cho Mục thúc thúc và Mục thẩm thẩm đối xử với con tốt như vậy, Diệc Thần cũng là bạn từ bé của con, con xứng đáng với bọn họ sao?"
Ngay cả Mục Vân Phong và Đàm Nguyệt Như cũng không ức chế nổi nội tâm mình, đi tới, có chút xấu hổ mở miệng, muốn thuyết phục anh.
"Lâm Sâm, việc hôm nay, xem như Mục gia chúng ta thiếu Phủ tổng thống một ân tình, bác biết đưa ra yêu cầu này rất quá đáng, nhưng Đường Đường… Đường Đường còn nhỏ như vậy! Hơn nữa mẹ của con bé cũng… Xin con nhất định phải thông cảm cho tâm tình của chúng ta...."