Phó Lâm Sâm vừa nhìn thấy hắn, lông mày lập tức nhăn lại.
"Mục Diệc Thần! Cậu…cậu đến đây thật sao? Tôi không phải đã nói ở đây có tôi rồi sao? Vết thương của cậu…"
Mục Diệc Thần lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cá:, "Người mất tích là vợ tôi, không tìm thấy cô ấy, tôi sao có thể rời đi được? Lúc cậu đưa tôi về trên thuyền, tôi có đồng ý sao?"
"Cậu…" Phó Lâm Sâm bị nghẹn.
Nhưng Mục Diệc Thần không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này, quay đầu nhìn về phía nhân viên quân đội cứu viện.
"Tình hình lục soát thế nào rồi? Cho tôi hỏi cặn kẽ một chút, vì sao không tìm thấy người? Nói rõ hơn một chút, chi tiết nào cũng không được bỏ qua!"
Ngữ khí Mục Diệc Thần bình tĩnh, mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Bộ dạng trầm ổn như núi kia, Phó Lâm Sâm nhìn thấy cũng không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục.