Mục Diệc Lăng luống cuống tay chân đem hắn đè lại: "Ca, anh… anh đừng đứng lên, trên người anh vừa mới làm giải phẫu khẩn cấp lấy đạn ra, vẫn chưa cầm máu hoàn toàn! Anh bây giờ không thể cử động, tranh thủ thời gian nằm xuống, nhanh nằm xuống..."
Cậu ta lo lắng cho thân thể anh trai, lúc này cũng không quan tâm sẽ đắc tội Mục Diệc Thần, trên tay dùng lực rất lớn, muốn đem Mục Diệc Thần trở về giường.
Nhưng Mục Diệc Thần lại đứng thẳng lên, không nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm Mục Diệc Lăng, gằn giọng lặp lại từng chữ: "Anh hỏi lại lần nữa! Lạc Thần Hi…cô ấy đang ở đâu? Các người cứu cô ấy ra sao?"
Mục Diệc Lăng lập tức đơ ra, há to miệng, vẻ mặt bối rối.
Không biết nên gật đầu, hay là nên lắc đầu.
Nhưng Mục Diệc Thần nhìn biểu hiện của cậu ta đã hiểu ra mọi chuyện, lập tức đẩy Mục Diệc Lăng ra, đứng dậy xuống giường.