Nghe vậy, Lạc Thần Hi không dám chậm trễ thời gian nữa.
Mặc dù trong lòng cô vẫn cảm thấy đề nghị của Phó Lâm Sâm không quá đáng tin, nhưng thấy gương mặt kiên nghị trầm ổn của đối phương, cô liền có cảm giác tin tưởng.
Lạc Thần Hi ôm Bánh bao nhỏ, cẩn thận hôn một cái nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Sau đó đột nhiên cắn răng một cái, ném thân thể bé nhỏ từ trên lan can xuống.
Kết quả đã không làm cô thất vọng.
Phó Lâm Sâm giang hai tay ra, mặc dù thuyền cứu sinh không ngừng lắc lư theo sóng, nhưng hắn ôm Bánh bao nhỏ rất chuẩn xác.
Bởi vì lực rất lớn, thân thể Phó Lâm Sâm cũng đổ về phía sau một lần, mày kiếm đen đặc đột nhiên nhíu một cái.
Nhưng anh ta lấy lại thăng bằng rất nhanh, lực trên tay cũng nhanh chóng ổn định, ôm tiểu công chúa trong ngực không tổn thương một cọng tóc.
Thấy vậy Lạc Thần Hi rốt cuộc mới thở hắt ra.
Bánh bao nhỏ cuối cùng đã an toàn.
Cô xem như yên tâm hơn phân nữa.