Mặt Bánh bao nhỏ mặt lập tức cứng lại, thân thể nhỏ bé giống như bị đông lại.
Lạc Thần Hi thấy được dáng vẻ cô bé bị đau, trong lòng cũng quặn thắt theo, lập tức kêu lên: "Lạc Thần Tâm, cô mau thả Đường Đường ra, cô...bắt nạt trẻ con thì có gì hay ho? Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì tôi chịu! Người có thù oán với các cô chính là tôi!"
Nghe nói như thế, Lạc Thần Tâm nhịn không được bật cười.
Cô ta nhìn Lạc Thần Hi, lại nhìn sang Bánh bao nhỏ, nhếch miệng lên một tia cười lạnh.
"Thế nhưng tôi hết lần này tới lần khác muốn đối phó với tiểu tiện chủng này... Ai bảo nó là con gái của cô? Tôi đánh nó cô sẽ khó chịu, đó chính là chuyện làm tôi vui vẻ, ha ha ha...!"
Lạc Thần Tâm cười càng ngày càng đắc ý, cô ta cố ý ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Thần Hi, dùng một tay giơ cằm Bánh bao nhỏ lên.